"Bắt con quái ngư thông minh kia, để con ngu ngốc kia 'ngoài ý muốn' trốn thoát."

"Nhan Bích Thanh bám theo con quái ngư ngu ngốc kia, tìm ra cứ điểm Đọa Thần Huyết, sau đó giết chết bọn chúng!"

Ra lệnh xong, Ôn Văn cảm thấy cả người thật sảng khoái, vì thế anh cũng phải cố gắng tạo cảm giác tồn tại ở thành phố Khánh Xuyên, hai bên cùng hành động mới có thể xóa bỏ quan hệ của anh và Hắc Thập Tự.

Sau đó Ôn Văn tiếp tục nhìn ông cụ này, lúc này đối phương đang nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, ánh mắt sáng ngời nhìn một chiếc xe việt dã.

Chiếc xe này sử dụng lốp xe chống trượt...

"Lồi lõm râu ria xấu, vo nó!"

Ông cụ giống như hít thuốc lắc xoa xoa đôi tay gầy đét của mình hai cái, sau đó nhắm tới chiếc xe kia, hai cánh tay ở trên xe xoa xoa nắn nắn.

Nắn khoảng mười phút thì bốt cái bánh xe trở nên mướt mượt, người ta vốn là lốp chống trượt, nhưng bây giờ phỏng chừng có đi bộ trên đường cũng sẽ trượt.

Ôn Văn thở dài một tiếng, nhưng tụ ra bốn lá bài tây bằng nước, nhẹ nhàng ném nổ lốp chiếc xe kia, còi báo động chiếc xe phát ra âm thanh vang dội.

"Tôi làm thế là vì không muốn mấy người lái xe rồi xảy ra tai nạn, vì thế sẽ không đền tiền thay lốp xe." Vừa lẩm bẩm, Ôn Văn vừa đi tới trước mặt ông cụ.

Mắt thấy lốp xe mình vừa vo nhẵn bị nổ xẹp, cả người ông cụ nháy mắt trở nên hung hãn, hai tay cấp tốc xoa nắn, trực tiếp vo chiếc xe việt dã kia thành một quả cầu sắt thật to ném về phía Ôn Văn.

Ôn Văn mặc niệm hai giây cho chủ chiếc xe việt dã kia, sau đó tiện tay đẩy quả cầu sắt kia đi, nhưng nương theo quả cầu tiến tới chính là gương mặt dữ tợn của ông cụ.

Ông cụ dùng đôi tay thần kỳ của mình nhắm tới Ôn Văn, muốn cũng nặn Ôn Văn thành tròn vo mướt mượt.

Thế nhưng Ôn Văn ngay cả cơ thể cũng không động, một lớp năng lượng màu tím đen đã hóa thành móng vuốt hất văng ông cụ kia bay ra ngoài.

Sau đó con ngươi Ôn Văn hơi co rút, móng vuốt anh dùng năng lượng của vô diện ma tạo thành thế mà lại thiếu đi một ngón tay, mà trong tay ông cụ kia lại đang nắm một quả cầu năng lượng màu tím đen trong tay.

"Ông cụ này thật sự có thể vo tròn mọi thứ sao... vậy tôi sẽ để ông vo đã ghiền!"

Ông cụ dáng người kỳ lạ chạy tới chỗ Ôn Văn, mà Ôn Văn không chút hoang mang từ trong áo choàng lấy ra một quả lựu đạn, kéo chốt an toàn rồi ném về phía ông cụ.

Ôn Văn ném cũng không chuẩn, với tốc độ của ông cụ thì hoàn toàn có thể tránh, nhưng ông cụ nhìn thấy mặt ngoài lồi lõm của quả lựu đạn thì không chút suy nghĩ ngừng tấn công Ôn Văn, trực tiếp nhảy lên chụp lấy quả lựu đạn bắt đầu vo tròn.

"Cho dù là đang chiến đấu, bản năng vo tròn cũng chiếm vị trí thứ nhất, khó trách là vật thu nhận."

Ông cụ vo vo một hồi thì quả lựu đạn kia ầm một tiếng nổ tung, mảnh đạn sắc bén và ngọn lửa nóng lực cắn nuốt ông cụ, trên người Ôn Văn hiện lên một tầng lá chắn mỏng màu tím đen, ngăn chặn toàn bộ uy lực của cú nổ ở bên ngoài.

Sau khi khói bụi tan hết, ông cụ đầu tóc tơi tả sững sờ tại chỗ, không rõ vì sao mình đang vo vo thì thứ này lại nổ tung.

Nhưng hắn chỉ trông chật vật thế thôi chứ kỳ thật không hề bị tổn thương chút nào, chỉ là đôi tay bị cháy đen.

Mày Ôn Văn nhướng lên, lại ném qua một quả lựu đạn, mà ông cụ lại theo bản năng nhận lấy....

Thứ lựu đạn này, trong áo Ôn Văn có cả đống, cho dù bị nắn tròn hết thì Ôn Văn cũng không đau lòng.

Rốt cuộc sau khi vo nổ mười bốn quả lựu đạn, ông cụ tựa hồ đã tiêu hao hết năng lượng, không chụp lựu đạn nữa mà ngồi xổm xuống tại chỗ, nhắm mắt lại.

Ôn Văn nhân dịp này phóng ra xiềng xích kéo ông cụ vào trong trạm thu nhận.

"Ông cụ này đúng là thú vị, có lẽ sau này sẽ có tác dụng lớn."

Hơn mười quả lựu đạn nổ tung cũng coi như là động tĩnh lớn, đủ để chứng minh đêm nay Ôn Văn rất chăm chỉ săn quái vật, không có cách nào tham gia chuyện xấu của Hắc Thập Tự...

...

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Ôn Văn, cô bé quàng khăn đỏ cười he he, cẳng chân ngắn đá ra tàn ảnh đạp đá lung tung trên người Benbour.

Sau đó 'ngoài ý muốn' dùng sức quá độ đá bay Benbour đang hôn mê văng trúng người Hoành Ảm, làm hai người bị cuốn thành một đoàn, mà Babol đang bị Hoành Ảm nhìn chằm chằm thấy có cơ hội chạy trốn liền không chút do dự từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Hoành Ảm cắn răng một cái muốn đuổi theo, cậu không muốn buông tha bất cứ kẻ nào của Đọa Thần Huyết.

Nhưng đúng lúc này Đào Thanh Thanh lại chắn trước mặt Hoành Ảm, thản nhiên nói: "Là Hắc Thập Tự đại nhân thả hắn đi, chuyện kế tiếp các người không cần phải quản nữa."

Hoành Ảm thở dài một hơi, lui về sau một bước, kiểm tra thương tích của Benbour.

Babol chạy trốn trong màn đêm, càng chạy lại càng khuất nhục.

Anh trai của hắn thua trong tay nhân loại vô sỉ, mà hắn thì ngay cả Hoành Ảm cũng không đối phó được, càng không cần nói tới cô bé quàng khăn đỏ KO anh trai.

Dựa vào hắn thì không có cách nào cứu hay báo thù cho Benbour, vì thế hắn muốn tìm người của Đọa Thần Huyết xin giúp đỡ, hai bọn họ cũng vì giúp Đọa Thần Huyết làm việc nên mới gặp phải tập đoàn Duệ Tinh, nói thế nào thì Đọa Thần Huyết cũng nên ra sức một chút.

Có lẽ Babol cho rằng mình may mắn, hắn hoàn toàn không chú ý tới sau lưng mình có một cái bóng như hình với bóng yên lặng theo sau mình.

Cái bóng này chính là Nhan Bích Thanh, hiện giờ hắn dồn hết tất cả điểm thuộc tính vào năng lực liên quan tới vấn đề truy đuổi, có thể dễ dàng theo sau Babol mà Babol không hề phát hiện.

Chạy đi một hồi thì Babol dừng lại, đột nhiên hắn nhận ra thật ra mình cũng không biết Đọa Thần Huyết ở nơi nào.

Hiện giờ bọn hắn chỉ là nhân viên vòng ngoài mới gia nhập Đọa Thần Huyết, căn bản không có quyền lợi biết vị trí của cứ điểm.

Babol vò đầu bứt tai suy nghĩ thật lâu, lâu đến mức Ôn Văn muốn ra lệnh cho Nhan Bích Thanh trực tiếp túm hắn trở về, sau đó Babol nhớ ra Benbour liên lạc với tổng bộ Đọa Thần Huyết bằng điện thoại.

Mà trong điện thoại của Babol cũng có số của người liên lạc Đọa Thần Huyết.....

Vì thế Babol vụng về mở điện thoại, tìm được số điện thoại người liên lạc Đọa Thần Huyết, bấm gọi.

"Xin hỏi ai đấy?" Bên kia đầu dây là một giọng đàn ông khá lớn.

Babol nuốt nước miếng: "Tôi, tôi là Babol."

Bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: "Ah, anh em quái ngư đúng không, có chuyện gì không?"

"Anh trai tôi trong lúc giúp ngài làm nhiệm vụ đã bị người siêu năng nhân loại bắt giữ, ngài có thể giúp một tay cứu hắn ra không?" Babol đầy mong chờ lắp bắp nói.

Câu hắn thường nói nhất chính là hỏi anh trai xem mình nên làm gì, hiện giờ tới phiên hắn làm chủ, hắn có chút không biết nên làm sao.

"Nói cặn kẽ mọi chuyện cho tao nghe xem." Người bên kia đầu dây hỏi Babol.

Vì thế Babol liền bắt đầu từ kế hoạch của Benbour, kể hết toàn bộ mọi chuyện cho người bên kia đầu dây.

Sau khi nghe xong, người kia hỏi: "Thế bọn mày có nói bọn mày là người của Đọa Thần Huyết không?"

"Có nói, nhưng bọn chúng nghe xong lại càng đánh ác hơn, không hề cho ngài chút mặt mũi nào, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn tôi."

Bên kia đầu dây im lặng suy tư một hồi, sau đó nói với Babol: "Từ hôm nay trở đi, bọn mày không còn là nhân viên vòng ngoài của Đọa Thần Huyết nữa."

Sau khi nói xong, người bên kia đầu dây lập tức cúp điện thoại, mà ngay trước khi điện thoại bị cắt đứt, một tia sáng xanh đã chui vào trong đó...

0.27513 sec| 2402.43 kb